Dâm nữ tận tình vét máng đứa bạn thân, ngồi trên ván, cô cứ đi qua đi lại chả còn biết làm gì nữa. Cuối cùng mệt quá, không còn cách nào khác, Phương lên ván nằm, lại thiếp đi lúc nào không hay. Phương đang miên man chợp mắt một tí thì giật mình khi nghe tiếng gõ ầm ầm ở cánh cửa chính. Giật mình, cô nhìn lại thì thấy giờ đã 12h khuya rồi. Dù thực lòng đã biết là ai rồi nhưng cô vẫn run run, nói vọng ra với cái giọng thỏ thẻ: – Ai vậy? Ở sau cánh cửa, là giọng nói quen thuộc của một trong hai gã du côn: – Là tụi anh nè… mở cửa đi… cô